Vì sao nhân loại muốn rời bỏ Trái Đất? (Kỳ 1)

“Nếu một ngày nào đó có tàu đưa bạn đến hành tinh khác để sinh sống, bạn có sẵn sàng bước lên?” Câu hỏi tưởng như chỉ có trong tiểu thuyết viễn tưởng này lại đang dần trở thành đề tài thảo luận nghiêm túc trong giới khoa học, công nghệ và triết học hiện đại.

Con người – vốn quen với vòng quay của Trái Đất suốt hàng triệu năm – đang đứng trước một thực tế: Trái Đất không còn là nơi ở bất biến. Từ mối đe dọa sinh tồn đến khát vọng tiến hóa, từ sự hấp dẫn của vũ trụ đến giới hạn của chính hành tinh này – tất cả đang đẩy nhân loại tới ngưỡng cửa di cư liên hành tinh.

Nguy cơ sinh tồn – Ám ảnh mang tên “Bộ lọc lớn”

Một trong những lý thuyết nổi bật nhất trong ngành thiên văn hiện nay mang tên “Great Filter” – “Bộ lọc lớn”. Theo đó, các nền văn minh tiên tiến có thể không tồn tại lâu dài vì thường tự tiêu diệt trước khi đủ khả năng tiến ra ngoài không gian. Nhân loại có thể đang tiến gần tới ranh giới đó – và cách duy nhất để sống sót là vượt qua nó.

Chúng ta đã chứng kiến các đại dịch toàn cầu, biến đổi khí hậu ngày càng dữ dội, cạn kiệt tài nguyên thiên nhiên, và thậm chí cả nguy cơ chiến tranh hạt nhân. Những điều từng được xem là “tình huống giả định” giờ đây hiện hữu rõ ràng trên màn hình tin tức mỗi ngày. Trong bối cảnh ấy, thuộc địa hóa không gian không chỉ là tham vọng, mà là chiến lược sống còn.

Nhân loại đang đi tìm lối thoát cho chính mình. (Ảnh: Khai Mở )

Nhân loại: tiến hóa hay trốn chạy?

Bên cạnh yếu tố sinh tồn, có một lý do sâu xa hơn thúc đẩy con người hướng ra vũ trụ: khát vọng khám phá và tiến hóa. Kể từ khi tổ tiên chúng ta rời bỏ vùng châu Phi, con người đã không ngừng mở rộng biên giới – vượt biển, vượt lục địa, vượt khí quyển. Giờ đây, vượt qua lực hấp dẫn của hành tinh mẹ là bước tiếp theo trong hành trình ấy.

Các nhà khoa học gọi đó là đặc tính “di truyền hành vi” của loài người. Chúng ta bị cuốn hút bởi cái chưa biết – như cách một đứa trẻ bị cuốn hút bởi bầu trời đêm. Việc khám phá không gian, vì thế, không chỉ là sự đầu tư công nghệ – mà là bản năng sinh tồn sâu thẳm.

Một số phi hành gia từng chia sẻ rằng sau khi nhìn Trái Đất từ không gian, họ trải qua một cú sốc tâm lý đặc biệt – gọi là “Hiệu ứng cái nhìn toàn cảnh” (Overview Effect). Họ cảm thấy hành tinh chúng ta mong manh, nhỏ bé, và đáng trân trọng hơn bao giờ hết. Trải nghiệm ấy không chỉ khiến người ta yêu Trái Đất hơn – mà còn hiểu rằng thế giới ngoài kia rộng lớn đến mức nào.

Không gian – hy vọng hay ảo tưởng của nhân loại ?

Tuy nhiên, không phải ai cũng đồng thuận với viễn cảnh rời bỏ Trái Đất để “bắt đầu lại từ đầu”.
Theo phân tích trong Encyclopedia Britannica, nhiều học giả đã nêu lên những tranh cãi đạo đức và thực tiễn về ý tưởng này:

  • Chúng ta có đang trốn tránh trách nhiệm với hành tinh mẹ?
  • Việc mang theo mâu thuẫn xã hội, phân hóa giàu nghèo, và khủng hoảng môi trường đến nơi khác – có lặp lại sai lầm cũ?
  • Và sâu xa hơn: liệu con người có quyền can thiệp vào một hành tinh khác theo cách mình từng làm với Trái Đất?

Những câu hỏi này chưa có lời giải cuối cùng. Nhưng điều rõ ràng là: chúng ta không thể ngồi yên và chờ đợi điều gì đó tốt đẹp xảy ra. Trí tuệ nhân loại, từ hàng ngàn năm trước, đã luôn hoạt động để mở rộng giới hạn hiểu biết – và giờ đây, giới hạn đó đang nằm ngoài bầu khí quyển.

Nhưng câu hỏi không còn là “có nên đi không”, mà là: “đi bằng cách nào, và đi để làm gì?”
( Ảnh : Khai Mở )

Đường ra ngoài đang mở, nhưng đi bằng cách nào?

Nhân loại đang đứng trước một bước ngoặt chưa từng có. Những gì từng là mơ tưởng trong tiểu thuyết khoa học giờ đây đang nằm trên bản thiết kế, phòng thí nghiệm và quỹ đầu tư của các tập đoàn hàng đầu thế giới. Nhưng câu hỏi không còn là “có nên đi không”, mà là: “đi bằng cách nào, và đi để làm gì?”.

Trong kỳ sau, chúng ta sẽ bước vào phần cốt lõi của hành trình: Mars Direct – kế hoạch táo bạo, tiết kiệm và khả thi để đưa loài người đến sao Hỏa – và vì sao kế hoạch này đã làm thay đổi hoàn toàn tư duy về việc di cư ra ngoài Trái Đất.

Đón đọc kỳ 2: “Mars Direct – Kế hoạch đưa nhân loại đến sao Hỏa”

Nguồn: Tổng hợp