Từng sống nhờ thuốc tim, mất ngủ 3 năm, chị Hương đã hồi sinh từ bệnh tim theo cách không ai ngờ tới: không thuốc, không mổ, chỉ nhờ một cuốn sách.
- AGI – Trí tuệ nhân tạo: Cơ hội đột phá hay mối đe dọa toàn cầu?
- Bộ trưởng Nguyễn Kim Sơn trả lời chất vấn về ‘dạy thêm trá hình’ và chất lượng giáo dục chính khóa
- Báo chí trước thách thức mạng xã hội: Cơ hội để định vị lại giá trị
Từng mất ngủ triền miên suốt ba năm, sống nhờ thuốc tim, tỉnh giấc giữa đêm vì sợ tim ngừng đập—chị Nguyễn Trúc Hương, 48 tuổi, tưởng rằng mình sẽ không qua nổi tuổi 50.
Vậy mà hôm nay, chị đã bỏ hết thuốc, sống khỏe mạnh, làm việc đều đặn và ngủ ngon từng đêm.
Không bác sĩ, không điều trị y học hiện đại—một điều rất đơn giản, rất người… đã cứu chị.
Bóng tối của bệnh tật và nỗi sợ vô hình mỗi đêm
Chị Hương sống ở xã Thới Lai, huyện Ô Môn, TP. Cần Thơ. Là người làm nghề trang điểm, chị phải thức khuya, di chuyển, đứng lâu, sử dụng tay linh hoạt. Nhưng những năm gần đây, cơ thể chị dường như sụp đổ hoàn toàn.
Chị bị bệnh tim, khó thở, hồi hộp, ngực đau âm ỉ. Kèm theo đó là chứng rối loạn tiền đình, thoái hóa cột sống, đau lưng triền miên, hai tay tê rần không cảm giác. Đêm nào cũng vậy, chỉ ngủ được một tiếng là lại choàng tỉnh, thở dốc, mồ hôi lạnh.
“Tôi từng nghĩ chắc mình không sống nổi qua tuổi 50. Mỗi sáng tỉnh dậy là một lần chiến đấu.”
Không ai biết phía sau dáng vẻ hiền hòa ấy là một thân xác cạn kiệt và một tâm hồn đầy sợ hãi. Chị không còn mong khỏe, chỉ mong… đừng ra đi trong giấc ngủ.
Hành trình hồi sinh bắt đầu từ một điều không ai tin
Một hôm lướt mạng, chị đọc được câu chuyện về một người phụ nữ khỏi bệnh mà không cần thuốc. Chị lướt qua, không tin. Nhưng rồi chính người thân của chị – người từng nhìn thấy nỗi đau của chị mỗi ngày – đã thử trước và rủ chị tập cùng.
Không bác sĩ, không thầy, không hứa hẹn.
Chị ra công viên mỗi sáng, làm vài động tác chậm rãi. Cùng lúc đó, chị đọc một cuốn sách nhỏ – không ai giảng, không ai ép.
“Lúc đầu tôi tập chưa nổi 10 phút. Mệt đến nghẹn thở. Nhưng sáng hôm sau, tôi lại muốn ra công viên nữa.”
Từ tuần thứ hai, chị bắt đầu ngủ sâu hơn. Tay bớt tê. Tim bớt đau. Cột sống nhẹ hơn.
Đến tháng thứ ba, chị tự bỏ toàn bộ thuốc: thuốc tim, thuốc ngủ, thuốc bổ—mà không hề có phản ứng gì tiêu cực.
Không phải chị quên. Mà là… không còn cần đến nữa.

Chị đã sống lại nhờ một cuốn sách quý
Khi người ta hỏi: “Chị đã làm gì để khỏi bệnh?” – chị chỉ cười:
“Tôi đọc một cuốn sách. Không phải sách y. Cũng không phải điều gì cao siêu. Chị bắt đầu đọc từng chút. Không ai ép. Không ai hướng dẫn.
Từng dòng, từng trang – như nói đúng vào những gì chị đã trải qua: những nỗi đau trong tâm, sự bất công, giận dữ, tuyệt vọng, và cả những câu hỏi chưa từng có lời giải.
“Tôi không hiểu vì sao, nhưng tôi thấy nhẹ lòng. Tôi không còn oán trách ai. Không còn căng lên vì những chuyện nhỏ. Và cơ thể tôi… cũng dịu lại.”
Sự thay đổi không chỉ là sức khỏe.
Chị không còn nóng giận, không gắt gỏng, không mệt mỏi với cuộc đời. Gia đình chị cảm nhận rõ: không khí trong nhà dịu lại, ấm hơn.
“Tôi từng chỉ tồn tại. Còn giờ, tôi được sống – sống thật sự.”
Nếu bạn đang tuyệt vọng – câu chuyện này là dành cho bạn
Có thể bạn đang mắc bệnh.
Có thể bạn đang sống nhờ thuốc, mỏi mệt từng ngày.
Có thể bạn từng tin: “Chắc mình không còn hy vọng nữa.”
Nhưng chị Hương đã từng như bạn. Và hôm nay chị đã sống lại. Không nhờ điều gì to tát, mà nhờ một điều rất nhỏ: dám thử, dám tin, và dám bắt đầu lại.
Một bước chân ra công viên. Một động tác nhẹ. Một cuốn sách vô danh. Một chút thay đổi trong tâm – có thể là ngọn lửa nhỏ thắp lên hy vọng mà bạn đang cần.
Bạn muốn hỏi thêm? Muốn tìm hiểu kỹ hơn?
Hãy liên hệ trực tiếp nhân vật:
Chị Nguyễn Trúc Hương 48 tuổi, sống tại huyện Thới Lai, Tp. Cần Thơ, số điện thoại 0907 240 032.
(Chị sẵn sàng lắng nghe và chia sẻ với những ai thật sự cần một tia sáng trong đêm)
Theo: Nguyện Ước
